(Haitaynamkg) Hơn 30 năm trước, hành trang mà cả lớp sư phạm chúng tôi mang theo khi tốt nghiệp là những dòng thơ:“Có ai hiểu được cuộc đời nhà giáo/Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu/Viên phấn trắng làm tâm hồn bay bổng/Mực đỏ chấm bài như máu chảy từ tim”.
Những năm ấy, thành phố còn thiếu rất nhiều giáo viên, nhất là các huyện ngoại thành. Năm đó, tôi cùng 3 người bạn chung khóa về cùng một trường ở vùng nông thôn nghèo khó, dân trí thấp. Để đến trường, chúng tôi phải đạp xe từ nhà, rồi đi qua đò. Từ đó, chúng tôi tiếp tục đạp xe trên con đường đất, hai bên đường chỉ toàn là ruộng. Hôm nào xui xẻo bị bể bánh xe là phải dắt bộ mấy cây số mới có chỗ vá. Trường chúng tôi dạy không có hàng rào, bảng tên trường được gắn chơ vơ trên 2 cây cừ tràm. Nhà vệ sinh không có, phải sang cầu cá tra đối diện trường…
20.11 năm ấy, chúng tôi vô cùng náo nức vì lần đầu tiên được đón ngày nhà giáo với tư cách là thầy cô. Hôm đó, chúng tôi đến trường sớm hơn mọi ngày. Thật bất ngờ, khá đông phụ huynh đến cùng con em mình. Các phụ huynh tặng chúng tôi “cây nhà lá vườn”: gạo, nếp, hột gà, hột vịt, dừa… Tôi nhớ mãi một phụ huynh tay cầm cần câu, tay kia đưa tôi xâu cá, nói gọn lỏn: “Cho thầy cô mấy con cá”, rồi quay đi. Tôi cũng không thể quên hình ảnh một bé gái lớp 1 kéo lê 4, 5 trái dừa vì xách không nổi để tặng cô giáo mình. Một học sinh nam lớp tôi còn dễ thương biết bao khi cắc ca cắc củm túm trong cái mo cau 5 trứng gà đưa hai tay tặng tôi và thật thà nói: “Gà con nuôi mới đẻ có 5 trứng, cho thầy, mai mốt nó đẻ tiếp, con cho thầy đủ chục luôn”.
Theo Thanh Niên
Đăng nhận xét